Lữ Tú Anh nấu cho Phùng Bảo Nguyệt một tô mì to, bỏ thêm hai quả trứng hai quả trứng chần, cô bé ăn sạch không chừa một giọt nào.
Lữ Tú Anh thấy đau lòng muộn như vậy còn chưa ăn, chắc chắn cô bé đói lắm.
“Nguyệt Nguyệt, đã no chưa? Trong nhà còn bánh đào, cháu ăn thêm hai cái nha.” Lữ Tú Anh mở bọc giấy dầu.
Phùng Bảo Nguyệt lắc đầu, nói: “Không cần đâu dì, cháu ăn no rồi. Rất no luôn ạ.”
“Nguyệt Nguyệt, cháu ra ngoài tìm mẹ vậy có để lời nhắn gì cho mẹ không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây