Cuối cùng Lâm Dược Phi nghĩ ra một cách, anh nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, hai chúng ta mỗi người viết một bài phát biểu trong buổi họp phụ huynh, ai viết hay hơn thì người đó đi họp.”
“Được.” Lữ Tú Anh không hề do dự đồng ý ngay, cảm thấy làm theo cách này thì mình thắng chắc. Lâm Dược Phi sẽ viết được bài phát biểu gì chứ, lúc anh đi học ngay cả bài văn tám trăm chữ cũng không viết ra được, ngồi trong phòng thi cố lắm mới viết ra được hai trăm chữ để nộp bài.
Chuyện giáo dục Lâm Dược Phi không hiểu, mỗi ngày lúc anh về thì Tiếu Tiếu đã ngủ mất, cho đến bây giờ anh cũng không biết sau khi Tiếu Tiếu lên cấp hai thì ngày nào giáo viên tiếng Anh cũng yêu cầu phụ huynh ký tên lên bài tập môn tiếng Anh.
Lữ Tú Anh không nhận thức ra được điều này, trừ việc ký tên ra thì bà chưa từng quan tâm đến chuyện học của Lâm Tiếu, thậm chí bà còn không biết chữ ký trong bài tập hằng ngày môn tiếng Anh có ý nghĩa gì nữa. Thật ra ngày nào giáo viên tiếng Anh cũng sắp xếp kiểm tra bài tập nghe viết từ mới cho phụ huynh, phụ huynh ký tên vào đó là để chứng minh đây là do phụ huynh kiểm tra con mình nghe viết.
Nhưng vì hoàn tập tất cả bài tập trên trường nên lúc về nhà, Lâm Tiếu kiên quyết không viết chữ nào, trên lớp cô và Chu Tuệ Mẫn đọc cho nhau viết, rồi kiểm tra cho nhau. Như vậy khi về nhà chỉ cần mở vở ra cho mẹ ký tên lên đó là được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây