Lữ Tú Anh hài lòng vỗ tay mấy cái, khi lấy lại được tinh thần nhìn thấy Lâm Tiếu đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ, cứ chốc lát lại nhích gần về phía trước, bây giờ mắt đã gần như dán vào màn hình tivi.
“Tiếu Tiếu, con không cần mắt nữa hay sao?”
“Không được ngồi trên ghế đẩu, con với anh, hai đứa ngồi trên sô pha ở phía sau.”
“Con đã chơi bao lâu rồi, muốn phải đeo mắt kính à, dừng lại rồi ra ngoài nhìn cây cối đi.”
Lâm Tiếu đã chơi đến nghiện rồi, sao muốn dừng được liền buột miệng nói: “Không thể tạm dừng được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây