Bình thường mợ đã nuông chiều Lữ Văn Kiến thành thói quen, chuyện hôm nay không thể bàn bạc: “Con không muốn đi cũng phải đi, con không đi khấu đầu thì ai sẽ cho con lì xì đây.”
Lữ Văn Kiến kêu la, đạp cửa không ngừng.
Lúc Lâm Tiếu thức giấc, tiếng pháo bên ngoài đã ngừng hẳn, mọi người trong thôn cũng đã chúc Tết nhau xong hết.
Lữ Tú Anh nấu một bình nước trên bếp lò, thấy Lâm Tiếu đã thức thì mang qua cho cô rửa mặt.
“Mẹ ơi, thôn mình không chúc Tết sao?” Lâm Tiếu vặn mở nắp cây nấm nhỏ, vừa thoa kem dưỡng da cho em bé vừa hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây