Trần Đông Thanh nhất thời không nhìn rõ gì cả. Cậu bé ngừng lại không dám đi về phía trước, sau đó tháo kính từ trên mũi xuống, mở cặp sách ra lục tìm ở bên trong.
Trần Đông Thanh tìm rất lâu cũng không tìm được. Lâm Tiếu vội vã chạy đến phía trước, đưa khăn tay của mình cho Trần Đông Thanh dùng.
Trần Đông Thanh lau sạch kính mắt lau, đeo lên mũi lần nữa, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn, cậu bé mỉm cười với Lâm Tiếu nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Lâm Tiếu nói: “Trần Đông Thanh, đeo kính không phải giúp điều chỉnh lại thị lực của cậu sao? Tật cận thị của cậu lúc nào mới khỏi, lúc nào mới được tháo kính ra?”
Trần Đông Thanh giải thích với Lâm Tiếu, đeo kính để điều chỉnh thị lực không phải là ý mà Lâm Tiếu hiểu kia: “Kính mắt không thể khiến thị lực trở nên tốt hơn, chỉ là khi đeo nó sẽ có thị lực bình thường.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây