Lâm Tiếu không biết nên trách trường học nghỉ quá muộn hay là nên trách ông trời ngừng tuyết lại quá sớm.
“Ông trời, ông trời đừng có ngừng lại, mau cho tuyết rơi dày đặc cả tuần đi.” Lâm Tiếu chắp tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ cầu nguyện.
Lữ Tú Anh cười nói: “Con cầu ông trời cũng vô dụng, sáng mai tụi con phải đi học chắc rồi, mau chuẩn bị cặp sách cho ngày mai trước đi.”
Lâm Tiếu không chịu đi chuẩn bị cặp sách, cô vẫn luôn ôm một tia hy vọng, cảm thấy tuyết dừng lại rồi sẽ rơi tiếp, bay lả tả xuống mặt đất cả đêm, ngày mai sẽ không cần phải đi học nữa.
“Reng reng reng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây