Ngày tuyết âm u thích hợp nhất là ngủ trưa, Lâm Tiếu ngủ một giấc đến ba giờ chiều, cô mở mắt ra, bên cạnh mẹ cô vẫn còn ngủ. Tiểu Hoàng cũng đang nằm nhoài trong ổ chó ngáy ngủ.
Lâm Tiếu dựng lỗ tai nhỏ lên, lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh trong chốc lát. Cô nghe thấy tiếng ngáy của anh trai truyền đến từ phòng bên cạnh. Lâm Tiếu hoàn toàn từ bỏ dự định chui ra khỏi ổ chăn, ở trong chăn xoay người, sau đó nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã là bốn giờ chiều.
Chỗ nằm bên cạnh trống rỗng, trên giường chỉ còn lại một mình cô, Lâm Tiếu há miệng kêu: “Mẹ, mẹ!”
Lữ Tú Anh đi ra từ nhà bếp: “Con cũng bao lớn rồi, mở mắt không nhìn thấy người còn phải kêu lên. Mẹ đang nấu nước trong nhà bếp mà.”
Ấm nước bằng gang và nhôm trong nhà bếp vang lên tiếng “huýt” giống như tiếng thổi còi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây