Lâm Tiếu nghe theo lời cô, cầm bài luận văn của mình xuống cho các bạn xem. Các bạn truyền tay nhau bản thảo của Lâm Tiếu.
“Có hiểu không?” Lâm Tiếu hỏi.
Trần Đông Thanh gật đầu: “Hiểu rồi.” Ánh mắt cậu nhìn Lâm Tiếu rất phức tạp, có chút sùng bái, có chút ngưỡng mộ, còn có thêm chút chua chát.
Mặc dù cậu có thể đọc hiểu phương pháp tính nhanh của Lâm Tiếu, nhưng để cậu tự nghĩ thì không thể nào nghĩ ra được.
Đầu của Lâm Tiếu làm bằng cái gì vậy, sao lại có thể nghĩ ra phương pháp tính nhanh độc đáo như vậy?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây