Thầy Đào lại làm thêm một thẻ bảo hiểm ở chỗ mình, thầy ấy lấy hơn mười trang “bí tịch rubik” do Lâm Tiếu vẽ, viết tên màu “đỏ, vàng, xanh” lên giữa những hình vuông nhỏ được vẽ bằng bút màu nước.
Lâm Tiếu cảm thấy quái lạ, tại sao phải viết ở chính giữa như vậy chứ, chẳng phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra màu sắc của bút màu nước sao?
Cho đến khi cô nhìn thấy thầy Đào đi photo một bản, Lâm Tiếu mới hiểu được, bức tranh được photo đều có màu đen trắng, quả thực không nhìn ra màu sắc gì, chỉ có nhìn thấy chữ ở giữa tượng trưng cho màu gì.
Thầy Đào trả bản gốc lại cho Lâm Tiếu, còn mình thì giữ bản sao, gấp lại và bỏ vào trong tệp tài liệu.
Lâm Tiếu cầm bản gốc về nhà, Lữ Tú Anh lập tức hỏi cô: “Thứ mà thầy Đào bảo mẹ giữ giúp con đâu rồi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây