“Khụ khụ khụ.” Lần này Lâm Tiếu nghe thấy tiếng ho khan của Trần Đông Thanh.
Cô lập tức phản ứng lại, bỏ bút màu nước và vở của mình vào trong ngăn bàn, nhưng động tác vẫn chậm, bị thầy Đào giữ được một góc vở trước khi cô kịp nhét vào ngăn bàn.
“Đây là cái gì?”
Lâm Tiếu nhìn thầy Đào với ánh mắt đáng thương, nhưng mà thầy Đào không chịu châm chước một tý nào, tịch thu vở và rubik của cô.
Tới giờ ra chơi, Lâm Tiếu bị gọi vào phòng làm việc của thầy Đào, thầy Đào vô cùng tò mò Lâm Tiếu vẽ cái gì, bảo cô giải thích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây