Kể từ mười mấy tuổi Lữ Tú Anh đã được tuyển dụng vào làm việc trong xưởng dệt bông, bà đã trải qua mấy chục năm ở trong khu tập thể xưởng dệt bông, nhà tắm trong khu tập thể xưởng dệt bông ngày nào cũng mở.
Làm việc trong xưởng, bông gòn bay khắp đầu và người, các nữ công nhân dệt đã quen với việc sau giờ tan sở vào nhà tắm để tắm và về nhà cho sảng khoái.
Mấy chục năm nay đều như thế, nhà tắm ngày nào cũng mở, tắm không mất tiền, trong lòng của Lữ Tú Anh, nó giống như mặt trời mọc ở phía đông và lặn ở phía tây, chân lý đó không bao giờ thay đổi, bà không bao giờ nghĩ rằng việc này sẽ thay đổi.
“Hiệu quả và lợi ích của xưởng này thật sự không thể chấp nhận được nữa rồi.” Nhà tắm không mở hàng ngày nữa, việc này đã tác động lớn đến Lữ Tú Anh hơn rất nhiều so với việc thức ăn trong nhà ăn càng ngày càng đắt và không ngon.
Trong chốc lát, trên cơ thể cái xưởng dệt bông như người khổng lồ sừng sững không bao giờ đổ trong lòng Lữ Tú Anh này lần đầu tiên xuất hiện những vết nứt yếu ớt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây