“Mẹ Lâm Tiếu, anh Lâm Tiếu, mọi người đừng quá căng thẳng.” Thầy Triệu nói với hai người bọn họ: “Chuyến thăm hỏi lần này của tôi là do lòng hiếu kỳ của bản thân, có chút mạo muội, nhưng tôi xin nói thẳng, tôi tò mò một gia đình như thế nào mà có thể nuôi dạy được một đứa trẻ thiên tài như Lâm Tiếu.”
Trong khoảnh khắc, hơi thở của Lữ Tú Anh có chút nặng nề, bà đã nghe rất nhiều lời khen ngợi từ các giáo viên khác nhau về trí thông minh, thiên phú trời ban của Lâm Tiếu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lữ Tú Anh nghe thấy bốn chữ “Đứa trẻ thiên tài”.
Phản ứng của Lâm Dược Phi khi nghe thấy những lời này bình tĩnh hơn so với Lữ Tú Anh, anh hít sâu một hơi nói với thầy Triệu: “Gia đình em chỉ là một gia đình bình thường. Em và mẹ em đều không có học thức cao, về phương diện học tập cũng không giúp được gì cho Lâm Tiếu.”
Thầy Triệu gật nhẹ đầu, không có quá nhiều khách sáo. Ông ấy cũng nhìn ra được điều kiện của gia đình Lâm Tiếu cũng không tệ, trong nhà có TV màu và máy điều hòa, mọi thứ đều gọn gàng đẹp đẽ, được dọn dẹp sạch sẽ không có hạt bụi. Mặc kệ đây đích thực là một gia đình bình thường, chỉ có thể nói là bậc trung lưu, cũng không phải là rất giàu có, phụ huynh cũng không phải là thành phần trí thức cao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây