Bàn tính của Viên Kim Lai rơi ra khỏi khung, hạt châu rơi ào xuống đất.
“Là ai vậy hả? Đền bàn tính lại cho tớ!” Viên Kim Lai nổi giận quay đầu, sau đó sững sờ: “Lâm… Lâm Tiếu.”
“Lâm Tiếu, cậu đền bàn tính cho tớ.” Giọng của Viên Kim Lai chợt nhỏ đi rất nhiều.
Lâm Tiếu cười to: “Sao lại muốn tớ đền bàn tính cho cậu?”
Viên Kim Lai: “Cậu không quát tớ thì tớ sẽ không bị ngã, bàn tính cũng sẽ không bị hư. Vậy nên cậu làm hư bàn tính của tớ rồi, cậu phải đền cho tớ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây