Lữ Tú Anh đang nấu cơm thì thò đầu ra khỏi bếp, ngạc nhiên nói: “Con không ăn cơm à?”
Lâm Dược Phi mang giày da vào: “Con không ăn ạ.”
Lữ Tú Anh: “Làm chuyện gì mà vội thế, vậy lúc con ra ngoài thì mua chút đồ ăn nhé, đừng để bị đói.”
Sau khi Lâm Dược Phi đi ra ngoài, Lữ Tú Anh ngó ra khỏi cửa sổ rồi hô to về phía anh. Lâm Dược Phi vẫy tay với Lữ Tú Anh: “Con biết rồi ạ, con không đói.”
Lâm Dược Phi không ra ngoài mua đồ ăn, khi anh đến phòng làm việc, anh gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc gọi khác, nhờ người này rồi người kia, rất nhanh đã tổ chức một bữa tiệc vào buổi tối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây