Thẩm Vân nằm trên chiếc giường ván cứng, nhìn lên trần nhà loang lổ, cô nghĩ thầm, nếu sau này cô có một ngôi nhà của riêng mình thì thật tuyệt.
Ước mơ này quả thật là hão huyền, nhưng cũng thật ngọt ngào.
Nếu cô có thể có một ngôi nhà của riêng mình, cô sẽ không bị hàng xóm bắt nạt vì mình là kẻ đi thuê phòng nữa.
Nếu cô có thể có một ngôi nhà của riêng mình, cô sẽ không bao giờ phải trốn chạy khỏi “nhà” trong những tháng mùa đông lạnh giá, đến hành lý tuỳ thân cũng không kịp mang từ cái gọi là “nhà” đó đi nữa.
Một ngôi nhà thuộc về mình, một gia đình thuộc về mình, mãi mãi không phải trốn chạy, ai cũng không đuổi cô đi được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây