Lữ Văn Lệ đúng là rất đáng khen ngợi, cô ấy năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học, là sinh viên đại học thứ hai trong làng.
Nhưng rõ ràng Hứa Diễm Phương khen ngợi là để khoe khoang, mỗi lần bà ta nói một câu lại liếc mắt nhìn Lâm Dược Phi một cái.
“Văn Lệ, con tốt nghiệp xong được phân công công việc, cũng không thể đi doanh nghiệp tư nhân được, nhất định phải làm một công việc ổn định.” Mợ lại liếc mắt nhìn Lâm Dược Phi.
“Doanh nghiệp tư nhân cho dù tạm thời kiếm được nhiều tiền, vậy cũng vô dụng.”
Mợ lại liếc mắt nhìn Lâm Dược Phi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây