Sau đó Lâm Tiếu thấy mắt của anh mình như dính trên rèm cửa bếp sau. Dần dần, những vị khách khác cũng đến, Thẩm Vân trong bếp sau chạy ra ngoài mấy chuyến, Lâm Dược Phi chờ mỗi lần Thẩm Vân từ bếp sau đi ra.
Bữa cơm này ăn hai tiếng đồng hồ, Lâm Tiếu sớm đã ăn no rồi, anh còn ngồi trong quán mãi không chịu đi.
Lâm Tiếu nôn nóng: “Anh, sao còn chưa đi nữa?”
“Em còn phải về nhà làm bài tập nữa đó.”
Lâm Dược Phi lưu luyến không nỡ đứng lên: “Lúc nãy sao em không làm bài tập ở đây?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây