Thẩm Lê nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nhìn Hoắc Viễn một cái, dở khóc dở cười.
Còn chưa kịp trả lời, ông cụ Hoắc đã xuất hiện ở trước cửa phòng thí nghiệm rất đúng giờ.
Lúc nãy khi ở trong hành lang, ông ấy đã nghe thấy lời phát ngôn tử vong, bản thân không ngủ vẫn muốn lôi theo người khác không ngủ của con trai nhà mình, nên tức đến mức thổi râu trừng mắt.
“Tên nhóc thúi, cho dù có nhiệt tình yêu thương công việc thì cũng không thể nhiệt tình yêu thương như vậy!”
“Mấy ngày này ngày nào về nhà con cũng nằm trên giường cười hì hì giống như nhặt được vàng, phấn khởi đến mức hơn nửa đêm mới ngủ, ba đã không nói rồi, hiện tại vậy mà vẫn muốn gây tai họa cho Tiểu Lê hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây