Thẩm Lê mắng thì cũng mắng mệt rồi, tiếng khóc mềm mại nhỏ nhẹ vẫn luôn duy trì đến tận nửa đêm.
Hoàn toàn ngất đi…
Sáng sớm.
Thẩm Lê tỉnh lại trên chiếc giường trong phòng ngủ, phát hiện bên người vậy mà lại trống rỗng.
Cô tỉnh táo lại trong chớp mắt, nhíu mày lầm bầm: “Chắc không phải lại là nhiệm vụ cấp bách gì nữa đó chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây