Thẩm Lê vừa nói, vừa giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên một cách rất sống động, làm động tác vứt bỏ.
Quả thực cô đang mơ về ngày tro cốt của Thẩm Vĩnh Đức bị ném đi.
Khương Thư Lan nghe vậy tâm tình xoay chuyển, thoải mái nở nụ cười.
"Cũng đúng, nhiều năm như vậy, mẹ không còn là tiểu cô nương nữa, cũng nên nhìn thoáng một chút."
Quá khứ đã qua, lẽ ra bà không nên mong đợi gì nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây