Thẩm Vĩnh Đức hung tợn mà nhai màn thầu khô khốc, thiếu chút nữa đã xem đầu lười chính mình là thịt mà ăn luôn.
Thẩm An Nhu lột vỏ màn thầu ném xuống dưới lòng bàn chân, tròng mắt vừa đảo qua, lại an ủi nói.
“Người phụ nữ kia với chị hẳn là cũng không được ăn ngon, thu dọn nhà ở phải tốn thời gian rất lâu, con đi theo ba, lúc này mới có cuộc sống tốt, ba, con tin tưởng ba nhất!”
“Đúng vậy.” Thẩm Vĩnh Đức lại đắc ý, vui sướng khi người gặp họa: “Chỉ sợ là hai người bọn họ còn không có màn thầu để ăn.”
Nghe được những lời thổi phồng của con gái, Thẩm Vĩnh Đức theo nguyên tắc tinh thần chiến thắng tất cả mà dạ dày trống rỗng của ông ta cũng dễ chịu hơn một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây