Khóc quá dữ dội không kịp hít thở, Thẩm An Nhu trợn trắng mắt rồi ngã ngửa về phía sau.
“Nhu Nhu!!”
Khi tiếng hét đau lòng của Phan Khiết vang lên, Thẩm Lê và Khương Thư Lan đang cầm ô lấy từ không gian ra, thoải mái đi lại dưới mưa.
Thẩm Lê quay đầu nhìn thoáng qua, giễu cợt: “Hai người các người thật là chậm hiểu, vậy mà còn muốn giám định tro cốt ư? Tro cốt có thể giám định cái rắm!”
Nói đến tro cốt, Thẩm Lê dừng một chút, lại không khỏi nhìn về phía mẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây