Lục Trì ngơ ngác, tự thuyết phục mình: “Bọn họ quanh năm làm việc tại các địa điểm khai quật di tích văn vật, chắc hẳn đã quen rồi, chúng ta không thể so sánh được với bọn họ được.”
Nhưng vừa dứt lời, anh ấy quay lại thì thấy Chiến Cảnh Hoài đang mang theo thứ gì đó đang đuổi theo Thẩm Lê từ phía sau.
Không có dấu vết mệt mỏi trên khuôn mặt với những đường nét ưu việt đó.
Anh trông vẫn lạnh lùng và thờ ơ, thậm chí màu da cũng không tối hơn bao nhiêu.
Lục Trì nhìn Chiến Cảnh Hoài rồi lại nhìn bàn tay bị nắng thiêu đốt đen xì của mình: "Thật vô lý a!!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây