Thẩm Lê cười ngọt ngào: “Nhờ có gen tốt của mẹ, nếu di truyền từ Thẩm Vĩnh Đức thì coi như xong.”
“Xùy xùy xùy.” Khương Thư Lan tỏ ra ghét bỏ: “Hôm nay là ngày tốt như vậy, nhắc đến thứ xui xẻo như vậy làm gì?”
Thẩm Lê nghi hoặc: “Ngày tốt gì?”
Khương Thư Lan nhìn trời: “Đây không phải trọng điểm, đi thôi chúng ta đến nhà ông nội Chiến.”
Thẩm Lê gật gật đầu, đi ở phía trước đều cảm thấy mẹ vẫn luôn nhìn mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây