“Bớt nói.” Thẩm Lê đỏ mặt, bỏ ngoáy tai xuống: “Anh không được cử động quá nhiều, nếu không vết thương có thể sẽ chảy máu lần nữa.”
Cô không quan tâm Chiến Cảnh Hoài trêu chọc, đổ thuốc bột lên trên vết thương của anh.
Chỉ là xử lý xong vết thương, ánh mắt Thẩm Lê vẫn ở trên cơ thể người đàn ông không rời.
Cô ma xui quỷ khiến duỗi một tay ra, cẩn thận từng li từng tí sờ lên vết sẹo trên người Chiến Cảnh Hoài.
Những thứ này đối với anh là huy chương, còn Thẩm Lê lại là trải nghiệm cửu tử nhất sinh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây