Phòng của Chiến Cảnh Hoải ở cũng giản dị, chỉ là một căn phòng xếp cuối cùng.
Trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự đến nay Chiến Cảnh Hoài vẫn luôn ở một mình, Thẩm Lê cũng là lần đầu tiên đi vào phòng của anh.
Chiến Cảnh Hoài đặt hòm thuốc lên mặt bàn bên cạnh: “Thật ra những vết thương này anh có thể tự xử lý được, đã trễ như vậy còn làm phiền thời gian nghỉ ngơi của em, thật xin lỗi.”
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống người Thẩm Lê, hơi trầm xuống.
Anh nói là thật xin lỗi ngoài miệng nhưng thật ra trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây