Bà ấy cong lưng, có lòng tốt khuyên nhủ: “Nhà cháu có kẻ bắt cóc, hiện giờ rất nguy hiểm, cháu đừng trở về liền, chờ đến cảnh vệ viên giải quyết xong rồi hãy vào.”
Đầu hẻm cách đó khá xa, tin tức vẫn còn lạc hậu, cũng không biết trong rừng cây đã xảy ra cái gì.
Mọi người cho rằng thời gian dài như vậy mà vẫn không thể chế phục được kẻ bắt cóc, chỉ sợ là Thẩm Lê lành ít dữ nhiều.
Trước mắt Khương Thư Lan bỗng tối sầm, lập tức có người đến đỡ bà ấy: “Vợ Vĩnh Đức!”
Khương Thư Lan hít sâu một hơi, miễn cưỡng mà đứng lên, đẩy đám đông ra muốn đi vào trong nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây