Âm thanh quần áo cọ xát với nhau đã khiến cho những người đi đằng trước phát giác ra có chút không đúng, nhưng hai người đó còn chưa biết được trời trăng mây gió ra sao.
Hai tay Phan Khiết vòng qua cổ Thẩm Vĩnh Đức “Vĩnh Đức ca, mau tới đi, người ta gấp muốn chết rồi.”
Thẩm Vĩnh Đức thở hổn hển, cởi xuống tầng trở ngại cuối cùng ở trên người bà ta xuống rồi thuận tay ném qua một bên: “Cái đồ yêu tinh nhà em.”
Lục Trì đi ở tuốt phía trước bỗng nhiên hai mắt tối sầm lại: “Mẹ nó, thứ gì chặn đôi mắt của ông đây vậy! Cảnh Hoài, ông đây mù rồi.”
Trong giọng nói của Lục Trì mang theo một chút sợ hãi, Thẩm Lê quay đầu, cô có chút ảo não, tiếng nói của cậu ấy chắc chắn sẽ làm kinh động hai người kia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây