Giống buổi chiều, vừa nhớ lại trình tự Chiến Cảnh Hoài dạy cho mình, vừa cẩn thận gấp chăn theo trình tự.
Thế nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ tới Chiến Cảnh Hoài.
Mình bị ép trên giường của anh, môi lưỡi dây dưa, hơi thở đứt đoạn.
Lập tức mất khống chế nhảy lên trong đầu.
Thẩm Lê vỗ đầu một cái, hít sâu một hơi, thôi miên bản thân: “Mình có thể tập trung, không suy nghĩ lung tung, không được nghĩ đến những chuyện linh tinh kia, mình có thể…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây