“Đúng đấy, tự mình có mắt không tròng, bỏ đứa bé tốt như thế không quản, lại đi chiều chuộng đứa nói dối thành tính, tính cách xấu xa, bây giờ vẫn còn mặt mũi ở đây chất vấn? Đúng là vô liêm sỉ nhất thiên hạ!”
Lồng ngực Thẩm Vĩnh Đức phập phồng kịch liệt, mặt cũng biến thành màu gan heo, gân cổ lên cãi: “Ông… Ông dựa vào gì mà chửi tôi? Dù sao đi chăng nữa tôi cũng là bố ruột của Thẩm Lê, nếu như không có tôi, nó có thể có được ngày hôm nay không?”
“Nhổ vào!”
Không cần Khương Thư Lan lên tiếng, hàng xóm mỗi người chửi ông ta một câu.
“Thẩm Lê mới quay về được mấy ngày, ông có từng quản lần nào không? Chỉ sinh không nuôi, bây giờ còn muốn đến lợi dụng con bé, ông với súc sinh có gì khác nhau?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây