Thẩm Lê dùng một tay kéo cánh tay bà ấy: “Mẹ, ăn gì cũng được, không cần phải thay đổi nhiều món đâu, chỉ cần là món ăn mẹ làm thì con đều thích.”
Khương Thư Lan thấy mặt cô đỏ bừng, nghĩ tới dáng vẻ nghiêm túc lúc vừa rồi khi cô làm thí nghiệm nghiên cứu thì chỉ cảm thấy trong lòng cảm động.
Con gái bà ấy có triển vọng hơn bà ấy, sau này có thể cống hiến cho xã hội.
*
Giữa trưa, bên ngoài nắng chói chang, dưới bóng cây, khuôn mặt Phan Khiết tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây