Lúc này Hoắc Viễn mới dừng chân, ý thức được chính mình có chút thất thố, ngượng ngùng nắm lấy vạt áo.
Mặt mày Cố Ngôn Thu sắc bén, khó hiểu mà lắc đầu.
Bà ấy cũng không có tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Lê, chỉ có gặp vài lần mà thôi.
Người khác mang hy vọng trong lòng, chỉ có bà ấy vẫn bình tĩnh như cũ.
“Việc xác định thuốc có hiệu quả hay không cần phải thử nghiệm lâm sàng nghiêm ngặt, làm sao chúng ta có thể tùy tiện đưa thuốc cho bệnh nhân như vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây