Thẩm Vĩnh Đức miệng thối nhắc mãi, quay đầu đang chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua một chỗ làm việc, lơ đãng nhìn thoáng qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại, nhìn cái áo khoác đang đắp ở trên chiếc ghế kia.
Thẩm Vĩnh Đức híp híp mắt: “Đây không phải quần áo của mấy bà tám kia sao?”
Ông ta đột nhiên nở nụ cười, nhìn khắp nơi không thấy ai chú ý, liền nghênh ngang mò tay vào túi áo khoác.
Thẩm Vĩnh Đức sờ soạng tỉ mỉ một hồi, lại chỉ mò ra được một ít tiền lẻ và một vài đồng xu.
Ông ta cúi đầu nhìn thoáng qua, cực kỳ bất mãn: “Mẹ nó, rõ ràng mới vừa qua ngày lãnh lương, sao lại ít như vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây