Thẩm Lê cũng cực kỳ cảm kích, thường xuyên mang canh mà mẹ cô nấu, hoặc là thuốc viên mà chính mình tạo ra, đêm khuya chờ ở cửa nhà ông cụ.
Lại một ngày nữa, lại là đêm khuya.
Ông cụ Chiến đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò ở phía xa xa, vừa cảm khái lại vừa cảm động.
Ông ấy cười, vui vẻ mà sờ sờ đầu Thẩm Lê.
“Lê Lê, cô nhóc ngoan.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây