Thẩm Vĩnh Đức tức giận đến mức đến người thân mình còn không nhận, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn đấy, gào lên với hốc mắt như nứt ra.
“Thương? Tao thương mày bao nhiêu năm trời, mà mày lại làm chuyện bại hoại như vậy làm tao mất mặt?”
“Tao thấy là do tao dạy mày còn ít! Mày đúng là bị mẹ mày làm hư rồi!”
Thẩm Vĩnh Đức đẩy người vào tương, ra lệnh: “Đứng yên! Nếu mày dám động đậy thì tao đánh chết mày!”
Thẩm An Nhu xắn tay áo lên, nhìn những vết đỏ đan chéo trên cánh tay trắng nõn của mình, co ta khóc vô cùng đau đớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây