Khương Thư Lan dựng xe dựa vào tường, người còn chưa vào nhà, Thẩm Lê nhìn ra ngoài giọng nói to hơn vài phần.
Thẩm Lê đi ra ngoài, nắm lấy cánh tay bà: “Mẹ, không sao rồi, con khoẻ mà.”
Khương Thư Lan ngồi lên chiếc ghế gập, một tay sờ lên trán Thẩm Lê: “Sao mẹ lại nghe được Thẩm An Nhu đứng sau chuyện này? Lê Lê, con có bị thương không?”
Thẩm Lê lắc đầu, nhưng cũng không giấu diếm gì: “Mẹ, thực ra cô cũng nhúng tay vào, nhưng con đã giải quyết được rồi. Mẹ yên tâm, con sẽ không để cô ta thành công đâu.”
Bộ não bé tí của Thẩm An Nhu không đủ để đấu với cô đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây