Hắn ta vẫn phải đến gặp Thẩm An Nhu để bàn cách gạo nấu thành cơm.
Chiến Dật Hiên định bước chân rời đi, Thạch Nhã Cầm nhặt một cành cây bên đường, bước đến trước mặt anh ta chặn lại, chỉ vào mũi anh ta.
“Đừng tưởng rằng mẹ không biết, con lại đi theo mông cô gái Thẩm đó phải không?”
“Con có biết con bị truyền ra bên ngoài như thế nào không? Nói rằng con giống như một con ruồi lớn, bay xung quanh những cô gái khác! Con không xấu hổ nhưng mẹ thấy xấu hổ!”
Thạch Nhã Cầm xắn tay áo lên: “Cô gái đó cũng vậy, sao cô ta lại vô liêm sỉ như vậy, cả ngày ra ngoài khoe khoang dụ dỗ đàn ông.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây