Thẩm Lê giơ ngón tay cái nhìn Khương Thư Lan.
“Con xem ông ta kia, vì một đứa con gái riêng mà đi khen ngợi khắp nơi đến nỗi lòng bàn chân sắp bắt lửa rồi.”
Khương Thư Lan cảm thấy mình phát huy thất thường, trong lòng cảm thấy không vui.
Bà chọc chọc Thẩm Lê: “Bảo Nhi, hay là mẹ lại tiếp tục khiêu khích một hai câu nữa? Châu chấu sau thu nhảy nhót không được mấy ngày, có thể khiến ông ta tức bao nhiêu thì tức? Tranh thủ sớm ngày tiễn ông ta lên đường!”
Thẩm Lê nghẹn cười, nghẹn đến mức đau bụng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây