Ông ta vỗ vỗ tay của Thẩm An Nhu: “Mau xem con gái của tôi đây, đã vừa có tài lại còn xinh đẹp, không biết phải tích phúc mấy đời mới có được.”
Thẩm An Nhu dịu dàng thuận theo lời của ông ta, giống như một con khổng tước trắng kiêu ngạo, thong thả ung dung chải vuốt bộ lông của mình, đón nhận lấy những ánh mắt hâm mộ, ngạc nhiên từ những người xung quanh.
Thẩm Lê đã sớm xem thấu mấy cái suy nghĩ nhỏ nhặt của cô ta.
Dối trá ích kỷ, cho dù quần áo có tốt đến cỡ nào cũng không thể che đậy mùi hôi thối từ trong xương tản mát ra.
Thật ra cái váy này cũng không vừa với cô ta lắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây