Cậu chọn ra vài mảnh ở góc dễ ghép nhất trước, dựa vào chút khả năng phân tích logic còn sót lại để ghép thành đường viền bên ngoài. Thế nhưng, khi ghép gần đến khu vực trung tâm thì lại liên tục phán đoán sai – mảnh này không khớp, mảnh kia cũng không đúng, sai chồng thêm sai.
Số trên đồng hồ đếm ngược hình như càng nhảy càng nhanh, và càng nhìn số nhảy, cậu càng luống cuống tay chân.
Có một khoảnh khắc, thậm chí bạn học này đã nảy ra ý định bỏ cuộc, nhưng nghĩ lại, mình là người chạy đầu, nếu đến một bức tranh ghép hình cũng không ghép được mà đã đầu hàng, từ bỏ hoạt động tập thể cuối cùng ở cấp ba, ba mươi chín bạn còn lại trong lớp không biết sẽ nghĩ về mình thế nào, chẳng phải sẽ bị khinh bỉ chết sao?
Thiết bị liên lạc với khán giả bên ngoài là một chiều. Các bạn ngoài sân nhìn tình hình trên màn hình mà sốt ruột giậm chân, có người thậm chí che mặt không dám nhìn nữa, nhưng dù bọn họ có hô hào gợi ý lớn đến đâu, tuyển thủ trong sân cũng không nghe thấy.
Cùng lúc đó, các tuyển thủ của lớp khác có tình hình khác nhau. Lớp a10 bên cạnh đã hoàn thành giao gậy từ lâu, Điền Đồng Hi đã lao về phía giai đoạn hai của mê cung, còn các tuyển thủ lớp a11 và a12 cũng lần lượt hoàn thành ghép hình, thuận lợi nhận gậy tiếp sức, tiến vào mê cung thứ hai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây