Tiểu Nhu lặng lẽ lắng nghe, hốc mắt hơi đỏ lên, hình như bị lời nói của Lữ Âu Nhiễm làm cảm động. Cô bé nhẹ nhàng ngẩng đầu, có chút nghẹn ngào: “Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó.” Lữ Âu Nhiễm nở một nụ cười nhạt: “Dần dần, chị bắt đầu chú ý đến việc thực ra trong cuộc sống còn có rất nhiều điều tốt đẹp. Dù ba không còn nữa, ba cũng hy vọng chị vui vẻ, đúng không? Chị cố gắng để bản thân buông bỏ những cảm xúc tiêu cực, trân trọng hiện tại, cảm nhận những chuyện xảy ra xung quanh.”
“Chị bắt đầu chú ý đến việc, cô giáo dạy sinh học trông rất nghiêm khắc trong lớp chị, thực ra là một bà lão rất tốt bụng; bạn cùng bàn của chị tuy học không giỏi, nhưng khả năng cảm nhận cảm xúc và tâm lý của người khác lại đặc biệt mạnh. Có một lần trong tiết sinh học, cô giáo nhắc đến chuyện một đồng nghiệp bị ung thư, chị không kìm được, nghĩ đến ba, đột nhiên bật khóc, khiến cả lớp đều chú ý đến chị. Bạn cùng bàn là người duy nhất biết tại sao chị khóc, đối diện với ánh mắt của cả lớp, bạn ấy trực tiếp kéo chị vào nhà vệ sinh, không công khai chuyện của chị, cũng không để người khác thấy mặt yếu đuối của chị. Bạn ấy đã chăm sóc cảm xúc của chị.”
Tiểu Nhu lập tức nghĩ đến, ngay mấy phút trước, khi hai anh trai kia vào phòng kho, chị Tiểu Nhiễm cũng ân cần như vậy, chăm sóc cảm xúc của cô bé. Nhận thấy Tiểu Nhu không muốn câu chuyện của mình bị công khai, chị Tiểu Nhiễm đã dùng thân hình nhỏ bé che chở trái tim tan vỡ của Tiểu Nhu.
“Hơn nữa em biết không?” Lữ Âu Nhiễm cười tươi hơn, lộ ra hai chiếc răng khểnh mà không có mấy người từng thấy: “Dùng cách này để hoài niệm về ba, còn có một lợi ích khác nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây