Cố Khải Hưng cũng không ngờ, Lâm Ưng lại chơi thật! Nhưng người ta đã gọi mình là ba rồi, không thỉnh thoảng mời cậu ăn vài bữa, hình như là một người ba không tiêu chuẩn lắm.
Mãi đến vài tháng trước, Cố Khải Hưng mới được giải thoát. Khi Lâm Ưng một lần nữa gọi Cố Khải Hưng là ba, còn bảo cậu mời mình ăn cơm ở phòng ăn, Cố Khải Hưng nói: “Con trai à, con đã đủ mười tám tuổi rồi, không thể vô tư như trước đây được nữa. Con đã đến tuổi có khả năng hiếu kính ba rồi...”
Một tràng lời này xuất hiện, cuối cùng cũng chấm dứt được hành vi vô liêm sỉ gọi ba để lừa cơm trưa của Lâm Ưng.
Trương Duệ Kỳ liếc mắt nhìn Cố Khải Hưng, thầm nghĩ: Buồn cười thì có buồn cười đấy, nhưng sao mấy cậu con trai này lại trẻ con thế? Vẫn là Tiểu Hứa trong lòng mình trầm ổn, có nét thư sinh hơn.
Lâm Ưng đứng trước gian hàng vừa nói xong, trong đám đông vây xem đã có một chú lớn tiếng nói: “Bánh đậu chua à, ăn rồi! Vừa chua vừa chát, lại còn cứng ngắc, chẳng ngon tí nào!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây