Có lẽ đối với người trưởng thành 200 tệ không đáng là bao, chỉ tiêu hết trong vài ngày, nhưng đối với Phan Mộng Ảnh quen tiết kiệm chi tiêu để dành “vốn” mà nói, không nghi ngờ gì là như hổ thêm cánh.
Cuối cùng cũng tiết kiệm đủ tiền vé tàu khứ hồi đến Đế Đô, Phan Mộng Ảnh trực tiếp xuất phát từ trường học, đi đến ga tàu. Trước khi đi, các bạn cùng phòng đang đóng gói đồ đạc trong ký túc xá, chuẩn bị về nhà nghỉ hè vui vẻ, lần lượt đến tạm biệt Phan Mộng Ảnh.
Anh trai vì cờ bạc mà vào tù, hình như cuối cùng ba mẹ Đinh Duyệt cũng bắt đầu nhận ra, đứa con trai này không nên người, không đáng tin cậy, không phải là người thừa kế gia nghiệp tốt nhất, bắt đầu chú ý đến con gái mình: Ồ, hóa ra con gái bọn họ giỏi giang như vậy, có thể bồi dưỡng để trở thành người thừa kế tương lai của công ty không nhỉ?
Nhưng bọn họ lại phát hiện, hình như Đinh Duyệt đã không còn hứng thú với việc này nữa. Vừa về đến nhà đã nhốt mình trong phòng sách, tay còn cầm cuốn sách dày cộp《 Dấu vết học 》, đọc rất say sưa, cũng không biết rốt cuộc con gái muốn làm gì.
Lúc này ở phòng ký túc xá, Đinh Duyệt ôm Phan Mộng Ảnh một cái thật chặt: “Cậu lên Đế Đô nhớ giữ liên lạc với chúng tớ nhé, nếu gặp phải chuyện gì không hay, ba mẹ tớ cũng có đối tác làm ăn ở Đế Đô, là một dì rất hiền lành, nếu cậu cần giúp đỡ, dì ấy chắc chắn không ngại cho cậu ở nhờ vài ngày đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây