“Không cần nói cho thầy biết ai nói cho em, thầy cũng không quan tâm ai là người đầu tiên gọi cậu ấy như vậy.” Trong lòng Cao Tùng Nhiên đã có chút mất kiên nhẫn, ngoài mặt vẫn phải giữ bình tĩnh, lặp lại câu hỏi trước đó, “Nói cho thầy biết, tại sao lại gọi cậu ấy là 'chị Ngô'?”
Thư Huệ Tĩnh cúi đầu xuống thấp hơn, cũng không còn vẻ tự hào khi khoe cơ bắp trước đó: “Em... Em nghe giọng cậu ấy đúng là giống con gái, nên em hùa theo gọi thôi. Cậu ấy nói giọng nhỏ the thé, đi lại cũng chậm, giống con gái vậy...”
“Giọng cậu ấy nhỏ the thé, đó là điều cậu ấy có thể thay đổi được sao? Chỉ vì giọng nhỏ mà phải chịu bắt nạt bằng lời nói sao?” Cao Tùng Nhiên dùng một loạt câu hỏi liên tiếp, đánh thẳng vào lương tâm không chút phòng bị của Thư Huệ Tĩnh, “Em thấy khi cậu ấy bị đặt những biệt danh đó, tâm trạng có khác gì so với khi em bị chế giễu vì tên của mình không?”
Mặt Thư Huệ Tĩnh đỏ bừng, không dám hé răng nửa lời.
Thực ra, việc cậu gia nhập lớp học này, vào đội chế giễu Ngô Chấn Hoàn của các bạn lớp khác, chẳng phải là muốn “gia nhập bọn họ”, để bản thân không trở thành đối tượng bị bắt nạt, bị chế giễu sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây