Đương nhiên Vạn Huy cũng thực sự không ngờ, hành động “hào phóng” của mình, còn có hiềm nghi trói buộc đạo đức Lý Tường. Dù sao, anh lta là phú nhị đại, năm trăm tệ này đối với anh ta mà nói chỉ là hạt cát, tất nhiên anh ta không thể lúc nào cũng đứng trên góc độ của những người có điều kiện gia đình không ưu việt bằng anh ta để suy nghĩ vấn đề.
Quý Mãn Nguyệt cảm thấy, tấm chi phiếu mà Vạn Huy đưa đến trước mặt mình thực sự nóng bỏng tay, vội vàng xua tay nói: “Không có chuyện đó đâu ạ! Mặc dù lần này em gặp may mắn, phát huy thực sự có chút tốt, nhưng cuối cùng cũng là tính tổng điểm mà! Nếu không phải trước đó các anh cũng đã bắn được thành tích không tệ, dù em có bắn phát nào cũng được vòng 10, cũng không thể đuổi kịp được! Tiền thưởng này là của ba người chúng ta.”
Vạn Huy còn muốn kiên trì, lại nghe Quý Mãn Nguyệt nói: “Hay là thế này đi, vừa hay bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu các anh muốn cảm ơn em, thì mời em ăn một bữa cơm đi!”
Vạn Huy giống như cũng ý thức được sự không thỏa đáng của mình vừa rồi, gật đầu, biểu thị đồng ý. Anh ta và Lý Tường nhìn nhau cười, cảm thấy đứa trẻ này khá đáng yêu.
Lời nói của Quý Mãn Nguyệt cuối cùng khiến tảng đá lớn trong lòng Lý Tường cũng rơi xuống đất. Anh biết, Quý Mãn Nguyệt để hai người bọn họ mời ăn cơm, nhưng đến cuối cùng, người thanh toán chắc chắn sẽ là Vạn Huy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây