Trói Buộc Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp, Tôi Bị Ép Làm Thêm Giờ

Chương 44:

Chương Trước Chương Tiếp

Xem ra, hệ thống này không phải lúc nào cũng giao nhiệm vụ cho mình, mà là mình cần chủ động đến gần học sinh, để từ đó nhận được điểm Xuân Vũ.

Ngồi trên xe trở về trường, Chu Gia Vinh vẫn rất buồn bã. Huấn luyện viên Thẩm kia không phải là người dễ đối phó, chỉ cần nói với ông ta cậu muốn rút khỏi cuộc thi tuyển chọn lần này, Thẩm Cương chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí sẽ gây khó dễ cho cậu trong những buổi tập sau này.

Cao Tùng Nhiên thấy dáng vẻ của cậu, bỗng nhớ ra, điểm Xuân Vũ của mình lại có thể tiết lộ một năng khiếu của học sinh rồi. Lúc này nếu có thể giúp cậu tìm thấy mục tiêu mới trong cuộc sống, đối với Chu Gia Vinh mà nói, chẳng phải là “tái ông mất ngựa, họa phúc không lường” sao?

Trừ đi 100 điểm Xuân Vũ, Cao Tùng Nhiên nhìn thấy hai chữ trên đầu Chu Gia Vinh.

Sau đó, cả người anh ngây ra.

Chu Gia Vinh chú ý thấy thầy Cao bên cạnh đang ngây người: “Thầy Cao ơi, trên đầu em có lá cây sao? Hay là... phân chim ạ?”

Cao Tùng Nhiên hoang mang nhìn lên đầu Chu Gia Vinh. Mấy giây sau, anh mới phản ứng lại: “À, Chu Gia Vinh này, em có tin vào bói toán không?”

Trên mặt Chu Gia Vinh tràn đầy khó hiểu, đồng thời bộ não không mấy thông minh của cậu hoạt động hết công suất, suy đoán ý của thầy Cao.

Nghĩ một lúc, cậu nói: “Em chưa thử, nhưng thầy Cao đã nói vậy, lần sau em tìm một sạp thử xem. À, hay là, thầy Cao quen ai cao tay ạ?”

Nhanh chóng suy nghĩ một hồi, Cao Tùng Nhiên rốt cuộc vẫn không nói thẳng hai chữ kia cho Chu Gia Vinh.

Có lẽ hệ thống còn có ý gì khác?

Nhìn thấy từ “Sờ xương”, phản ứng đầu tiên của anh là xem tướng sờ xương? Không, mình là một giáo viên của xã hội hiện đại, sao có thể hướng dẫn học sinh theo đuổi mê tín dị đoan được chứ?

Có lẽ mình nên hướng dẫn Chu Gia Vinh đi trồng nấm*, học sinh năng khiếu thể thao cuối cùng trở thành một nhà nông học vĩ đại?

*摸骨: mōgǔ: sờ xương; 蘑菇: mógu: nấm. Đọc gần giống với nhau

Cái hệ thống này không thể nói rõ ràng hơn được sao! Mở “Thiên nhãn” cho ba học sinh, ngoài Triệu Hoa Phong quá thẳng thắn đến mức không thể đưa ra chỉ dẫn gì thêm với cái mác “thánh chửi” kia ra, thì Tần Thiêm “quả cân” và Chu Gia Vinh “sờ xương” đều khiến người ta không thể hiểu nổi.

Thay đổi suy nghĩ, Cao Tùng Nhiên lại nghĩ, mình không hiểu ý nghĩa đằng sau những từ ngữ này, nhưng có lẽ từ “sờ xương” đối với Chu Gia Vinh mà nói, lại có ý nghĩa đặc biệt, vừa nhìn là hiểu ngay?

“À, không có gì, lúc nãy trên đường thầy thấy một người bày sạp bói toán, tiện miệng hỏi thôi. Người đó cũng không mặc trang phục kỳ dị gì, chỉ bày một cái sạp, trên đó viết hai chữ 'sờ xương'.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 34%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)