Trói Buộc Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp, Tôi Bị Ép Làm Thêm Giờ

Chương 40:

Chương Trước Chương Tiếp

“... Tóm lại, tổn thương cấu trúc sụn như sụn chêm, là do mài mòn quá mức lâu ngày gây ra. Những tổn thương như vậy, bất kỳ phương pháp điều trị nào cũng chỉ có thể tạm thời giảm đau, hồi phục thật sự vẫn phải dựa vào tĩnh dưỡng. Tôi có thể kê cho cậu một cái nẹp đầu gối, các cậu tập thể thao, đội chắc cũng có túi chườm đá, nhớ kê cao chân khi nằm trên giường...”

“Bác sĩ, tháng sau cháu có vòng tuyển chọn cấp tỉnh...” Đợi bác sĩ dặn dò xong, Chu Gia Vinh rụt rè nói.

Bác sĩ không chút do dự ngắt lời, giọng nói uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: “Với tình trạng của cậu, tháng sau tuyệt đối không được thi đấu, nếu cố gắng, thì mối đe dọa không chỉ là 'sự nghiệp' của cậu đâu.”

“Hả?” Chu Gia Vinh ngơ ngác. Tưởng chỉ là căng cơ, không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy?

“Bây giờ tổn thương là sụn, còn có thể dưỡng khỏi, nếu tiếp tục mài mòn, dẫn đến thần kinh và xương có vấn đề, thì còn nghiêm trọng hơn nữa! Cậu cũng không muốn năm sáu mươi năm sau trong cuộc đời, đều phải chống gậy mà sống chứ?” Nữ bác sĩ trung niên thở dài, bắt đầu khuyên nhủ, “Ba chồng tôi là một ví dụ sống đây này. Ông ấy hồi trẻ vác xi măng, khuân gạch, làm đầu gối và khuỷu tay đều bị thương. Thời của bọn họ, luôn giữ tinh thần bị thương nhẹ cũng không rời vị trí, chưa bao giờ biết nghỉ ngơi. Bây giờ cứ hễ trời lạnh, hoặc mưa xuống, toàn thân các khớp đều đau, trong nhà có tôi là bác sĩ chỉnh hình cũng vô dụng! Bạn học này, cậu mới mười mấy tuổi, bây giờ tĩnh dưỡng vẫn còn cơ hội hồi phục, sau này vẫn có thể sống bình thường...”

Chu Gia Vinh nghe được bao nhiêu lời bác sĩ, Cao Tùng Nhiên không biết, nhưng rõ ràng có thể thấy, đứa trẻ này đã chịu một đả kích nghiêm trọng.



Rời khỏi phòng bác sĩ, ngồi trên hành lang, Chu Gia Vinh luôn cúi đầu, người run run, nhưng lại nghiêng đầu đi, hình như không muốn đối mặt với Cao Tùng Nhiên.

Trong lòng Cao Tùng Nhiên chưa bao giờ có những định kiến “đàn ông con trai không được khóc” gì cả, dù sao thì, giống như anh đã nói với Tần Thiêm, trước đây mỗi lần kiểm tra toán hàng tháng, Cao Tùng Nhiên là anh cũng đều phải khóc nhè mà.

Cao Tùng Nhiên cũng không thúc giục cậu, thầy trò hai người cứ vậy im lặng ngồi trong phòng chờ ồn ào.

Cuối cùng, Chu Gia Vinh cũng bình tĩnh lại được một chút, mở miệng: “Thầy ơi, em muốn tham gia vòng tuyển chọn cấp tỉnh, nhưng bác sĩ nói gì mà mấy chục năm sau đều phải chống gậy, đều sẽ bị đau chân, cũng đáng sợ quá... Em cũng không biết phải làm sao nữa.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 34%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)