Tần Hoài Dữ ánh mắt thâm thúy.
Theo dõi không có, nói cách khác, tạm thời không có cách nào tra xét được đứa bé này được ai đưa đến văn phòng của anh.
Lúc này, nhóc con im lặng đứng ở một góc, dựng lỗ tai nhỏ nghe ngóng cuộc đối thoại một chữ cũng không bỏ qua.
Hiển nhiên, bé con rất sợ bị đưa đến cục cảnh sát.
Tần Hoài Dữ từ nhỏ được coi như người thừa kế mà bồi dưỡng, năm ấy 23 tuổi liền thừa kế gia nghiệp khổng lồ Tần thị, từ trước đến nay bày mưu tính kế không sai một bước.
Đứa nhỏ không rõ lai lịch, cần phải điều tra làm rõ.
Cảnh sát tra không ra, hắn có thể tự mình tra.
Mang theo ý niệm muốn thử, Tần Hoài Dữ bước chân dài đi đến bên bé con, cuối người xuống: “Muốn đi theo ta sao?”
Miên Miên đáy mắt lóe lên ánh sáng mong đợi, thụ sủng nhược kinh gật đầu.
Tuy rằng đã trải qua quá trình sinh tử, ở trong không gian hư vô hôn mê ước chừng nửa năm, nhưng bé vẫn nhớ ký ức mơ hồ về đời này.
Trong trí nhớ, anh Hoài Dữ là ôn nhu thương bé nhất trong ba anh trai.
Tuy hiện tại anh trai không nhận ra bé, nhưng chờ đến khi anh biết bé thật sự là Miên Miên, anh trai nhất định sẽ thật cao hứng.
Miên Miên tràn đầy khát khao, theo bản năng mà vươn tay hướng tới anh trai.
“......” Tần Hoài Dữ sửng sốt trong giây lát.
Động tác muốn ôm này từ trước em gái nhỏ thường xuyên hướng hắn làm nũng.
Anh cơ hồ như ma xui quỷ khiến mà cúi người đem nhóc bế lên, bé con mềm mại rơi vào lòng anh, hai cánh tay thuận theo mà ôm lấy cổ anh.
Cảm giác này, đã quen thuộc, lại xa lạ.
Khiến tim Tần Hoài Dữ đập loạn.
Trợ lý Lâm Tứ thấy kinh hãi, tổng tài thế nhưng đem nhóc con lai lịch không rõ ràng bế lên!
Nhìn tổng tài đại nhân âu phục thẳng tấp dáng người hoàn mỹ ôm bé con ra khỏi văn phòng......!Lâm Tứ vô ý mà xem đến ngẩn ra.
Này hình ảnh một lớn một nhỏ, không khỏi quá hài hòa đi.
Nếu tiểu công chúa Miên Miên còn sống, tổng tài mặc dù công việc bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn có thể cười một cái.
Dọc theo đường đi, bé con an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở ghế sau, mắt to trắng đen rõ ràng trộm nhìn chàng trai ngồi bên cạnh.
Tần Hoài Dữ rất khó để bỏ qua động tác nhỏ của bé.
Anh không biết nên khóc hay cười, tâm tình phức tạp.
Hắn ở trên thương trường thủ đoạn quả quyết, nhất định sẽ không vui mừng sớm khi chưa có kết quả.
Đem đứa nhỏ này mang theo bên người, cũng tiện thể quan sát, tránh bỏ lỡ bất kì dấu vết chân tướng để lại.
Đến biệt thự, tài xế mở cửa xe sau, bé con thực ngoan tự mình nhảy xuống, hai chân ngắn như củ cải nhỏ, nhảy nhót chạy về phía trước.
Tần Hoài Dữ nện bước trầm ổn đi theo phía sau bé, trong lúc lơ đãng bị bộ dạng ngây thơ chất phác của nhóc làm cho buồn cười, bên môi lộ ra nụ cười nhạt, chính nay chưa từng thấy.
Miên Miên đối với ký ức kiếp này đã từng xảy ra tương đối mơ hồ.
Nhưng lại đối nhà của anh Hoài Dữ đã quen cửa quen nẻo, bé thực mau liền đi qua hoa viên nhỏ, chạy đến phòng khách, ngồi trên sô pha mềm mại ở phòng khách.
Tần Hoài Dữ nhìn bé, ánh mắt hơi trầm xuống.
Anh công việc bận rộn, rất ít ở nhà, sô pha ở phòng khách mua được hai năm vẫn cứ mới tinh.
Duy nhất một chỗ, nhìn kỹ có thể phát hiện một nơi hơi lũng xuống, là nơi quen thuộc từ trước em gái đã ngồi lăn lộn chơi đùa gây ra.
Giờ phút này, đứa nhỏ ngồi đúng chỗ đó, không nghiêng không lệch.
Biệt thự Tần Hoài Dữ trang hoàng đơn giản nhưng vẫn rất phong cách, toàn thể rộng lớn thoải mái, nhưng thiếu hơi người ở, đặc biệt hiện tại bước vào mùa đông, nhìn có vẻ lạnh lẽo.
Miên Miên thân thiết hỏi: “anh ơi, anh ở một mình sao?”
Tần Hoài Dữ sửng sốt một chút, vẫn chưa đáp lại.
Anh là con cả, trưởng thành từ sớm, mười lăm tuổi học đại học liền dọn ra ở riêng.