Miên Miên để lộ biểu cảm phức tạp, nhìn Tần Mục Dã như ông lão nhìn điện thoại ở tàu điện ngầm*, bối rối nói: “Thật ạ? Thẩm mỹ của Linh Linh đúng là… em không theo kịp, em thấy anh hai mặc xấu lắm.”
Phó Trạch Ngôn ở bên cạnh giữ yên lặng không tham gia câu chuyện nhưng vẫn lắng nghe nghiêm túc, lập tức khẩn trương.
Cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Tại sao em lại thấy anh ấy mặc xấu, em miêu tả qua qua xem nào?”
Miên Miên đảo mắt, cẩn thận nghĩ lại cách ăn mặc chẳng giống ai của anh hai, nói thật lòng: “Thật ra, lúc tham gia chương trình, anh hai mặc rất bình thường, áo quần không tệ, ít nhất không quá kỳ lạ. Em sợ nhất gặp lúc anh ấy mặc quần rách tả tơi nhiều lỗ… Trông rất xấu, em chỉ muốn bảo mẹ khâu lại giúp anh hai thôi!”
Tần Mục Dã dựa vào đầu giường, nghe em gái phỉ nhổ trang phục của mình, cậu lười giải thích với đứa nhỏ không có khiếu thẩm mỹ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây