Tần Mục Dã được em gái xoa dịu hoàn toàn, mềm lòng muốn chết, cảm giác tủi thân biến mất, thân mật ôm Miên Miên, dụi mặt vào người bé: “Trời trời, em gái anh ngọt mà ngoan quá, anh hai yêu em!”
Cậu ôm em gái chơi một lúc, uống hết hộp sữa em đưa cho, tiện tay vứt vỏ hộp đi.
Miên Miên thấy anh vui vẻ hơn nhiều, vỗ vai anh, khích lệ: “Anh hai vui hơn rồi thì mau đến phòng bếp trợ giúp mọi người đi! Ba hư còn đang chờ anh đấy.”
Được em cổ vũ, tinh thần của Tần Mục Dã nhân lên gấp đôi, đứng dậy đi về phía gương, cúi đầu vuốt vuốt mái tóc hơi xốc xếch, tràn đầy tự tin: “Đúng, cháy tí tóc thì có làm sao, tóc như chó gặm nhưng anh đây vẫn đẹp trai ngời ngời còn gì? Em anh nói không sai, anh đen chút thôi, chẳng có gì đáng cười!”
Bé con đi phía sau cậu gật đầu liên tục: “Dạ, ông trời ban cho anh hai khuôn mặt đẹp trai, chắc chắn phải tịch thu một thứ có qua có lại, có vẻ anh hai dùng IQ để đổi rồi, quả nhiên ông trời rất công bằng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây